Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Thực Hành Vô Ngã – Lắng Nghe Tiếng Chuông
Khi lắng nghe tiếng
chuông, chúng ta nên mở lòng mình ra để cho tất cả các thế hệ tổ tiên trong
chúng ta được nghe tiếng chuông cùng lúc với chúng ta. Nó có nghĩa là chúng ta
không nên giam cầm mình trong vỏ bọc của cái tôi - chúng ta nên cho phép tổ
tiên của mình nghe tiếng chuông cùng lúc.
Đó là thực hành của
chúng ta ngay tại thời điểm đó, bởi vì tất cả các thế hệ tổ tiên, bao gồm cả
cha và mẹ của chúng ta đều ở trong chúng ta một cách rất cụ thể - trong mỗi tế
bào của cơ thể chúng ta. Thân thể chứa đựng tâm trí – thân chứa đựng tâm, và
chúng ta cũng có thể nói rằng tâm chứa đựng thân. Điều đó có nghĩa là tâm chứa
thân và tâm đó bao gồm cảm giác, nhận thức, các dạng thức tinh thần và ý thức,
và chúng ta nên học cách nhìn thấy các dạng thức tinh thần của chúng ta được tạo
ra từ các tế bào, cũng giống như cơ thể được tạo ra từ các tế bào. Các tế bào của
cơ thể chứa các tế bào của ý thức và các tế bào của ý thức chứa các tế bào của
cơ thể.
Tâm và thân chỉ là
hai mặt của cùng một thực thể. Không có cái nào đi trước cái nào, giống như hạt
và sóng là hai khía cạnh của cùng một thực thể. Sóng chứa hạt, cũng như hạt chứa
sóng. Thực tại của chúng ta là thực tại của thân và tâm. Chúng ta có thể tự gọi
mình là tâm và có thể gọi mình là thân, nhưng trên thực tế tâm và thân là hai
khía cạnh biểu hiện từ một thực tại.
Nếu chúng ta nhìn vào
một tế bào của cơ thể, hoặc một tế bào của ý thức, chúng ta nhận ra sự hiện diện
của tất cả các thế hệ tổ tiên trong chúng ta - đó là sự thật. Tổ tiên của chúng
ta không chỉ là con người. Trước khi loài người xuất hiện, chúng ta là những
loài khác. Chúng ta đã là cỏ cây, khoáng vật, sóc và hươu. Chúng ta đã từng là
khỉ và động vật đơn bào và tất cả các thế hệ tổ tiên này hiện diện trong từng tế
bào của cơ thể cũng như tâm trí của chúng ta và chúng ta là sự tiếp nối của
dòng đời này. Vì vậy, khi chúng ta nghe tiếng chuông, không phải là một cái
“tôi” riêng biệt đang lắng nghe tiếng chuông, mà nó là một dòng chảy, dòng chảy
rộng lớn của sự sống, và đây là thực hành vô ngã.
Chúng ta nói nhiều về
vô ngã. Chúng ta có thể nói về nó rất trôi chảy nhưng chúng ta không thực hành
vô ngã, chúng ta chỉ nói về nó. Khi chúng ta lắng nghe âm thanh của tiếng
chuông và chúng ta cho phép tất cả các thế hệ tổ tiên và tất cả con cháu của
chúng ta, những người đã hiện diện trong thân thể của chúng ta, cũng nghe thấy tiếng
chuông ấy thì chúng ta đang trải nghiệm cái thực tại vô ngã mà Đức Phật đã dạy.
Vô ngã không phải là
một ý tưởng mơ hồ nào đó, mà nó là một thực tại mà chúng ta mang trong chính
con người mình và chúng ta chỉ cần lắng nghe tiếng chuông một cách đúng đắn và
chúng ta có thể vượt thoát khỏi lớp vỏ bọc của tự ngã.
Chúng ta có thể vượt thoát
khỏi nhà tù của ý tưởng về một cái tôi riêng biệt và chúng ta cho phép âm thanh
của tiếng chuông xuyên qua mọi thế hệ của quá khứ và tương lai đang ở trong
chúng ta.
Trước đó chúng ta đã
nói về quả ổi. Ngay cả khi quả ổi chưa chín, nó đã có tất cả các hạt của cây
tương lai. Khi mới 4 tuổi, chúng ta nghĩ rằng chúng ta chỉ có thể là một đứa trẻ
lên 4... chúng ta chỉ có thể là một đứa em trai, nhưng thực ra chúng ta đã là mẹ,
đã là cha. Một em nhỏ mới 12 hay 13 tuổi với tư cách là một đệ tử, nhưng người ấy
đã có đệ tử của chính mình trong người và người ấy đã có đệ tử của đệ tử trong
người rồi.
Vì vậy, khi nghe tiếng
chuông, người mới tu phải mở lòng để tất cả các thế hệ tổ sư cùng nghe tiếng
chuông, để tất cả các thế hệ huyết thống của mình đều được nghe tiếng chuông
cùng lúc, và để tất cả các thế hệ đệ tử tương lai của mình, trong mình hiện giờ,
có thể nghe thấy tiếng chuông đó. Và nếu người ấy thực hành như vậy, người ấy
đang thực hành 'vô ngã' và người ấy có thể thấy sự kỳ diệu của vô ngã và người ấy
đang thuyết pháp về vô ngã. Lắng nghe chuông như vậy là nghe chuông theo giáo
lý cao cả nhất.
Theo Thiền sư Thích Nhất Hạnh
Trích dịch từ nguyên bản Tiếng Anh: We are
our Ancestors and The Sutra on Measuring and Reflecting
0 Comments